Đúng ngày sinh nhật tuổi 24, mình bắt đầu hành trình tại Dược Khoa.
Đêm trước đó, mình không ngủ được. Một chút lo lắng, một chút hồi hộp, cả niềm háo hức và sự quyết tâm. Một sinh viên mới tốt nghiệp như mình khi ấy, thú thật, không biết “sợ” là gì, luôn trong tâm thế sẵn sàng 200% sức lực để đón nhận những kiến thức và kinh nghiệm mới. Mùa xuân ở Dược Khoa hóa ra lại đẹp đến thế. Và, ở đó, có một mầm non đang vươn mình mạnh mẽ…
Mình bắt đầu biết thế nào là di chuyển cả nghìn cây số. Đi tỉnh vất vả quá! Khoảnh khắc bản thân vừa khóc vừa chạy theo chuyến xe cuối cùng để trở về nhà dưới mưa vẫn còn là thứ cảm giác mình không bao giờ quên được. Phút chốc, mưa tạnh hẳn. Mưa rào mùa hạ, đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh. Vài người sẽ cố gắng chạy nhanh giữa cơn mưa tìm chỗ trú. Vài người còn lại đứng im như trời trồng giữa mưa, mặc kệ ướt đẫm. Còn mình, vẫn chưa từng dừng lại.
Về quê, những người mình yêu thương, già thêm một chút rồi. Lại một năm nữa xa nhà. Bố mẹ vẫn hay hỏi về Dược Khoa. Mình nói công việc vẫn ổn, bố mẹ đừng lo. Ở Dược Khoa, con học được nhiều điều lắm. Giọt nắng cuối chiều thu thả nhẹ bên hiên nhà. Đưa mắt ra xa nhìn những cánh đồng đang bước vào độ chín, nhìn lại, mùa vàng của mình, đến từ những nỗ lực không ngừng nghỉ dưới mái nhà Dược Khoa.
Chuyến đi thăm vùng dược liệu ở Hà Giang, chứng kiến những em bé run rẩy dưới cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông nơi rẻo cao, mình thầm nghĩ, sẽ sớm thôi, quần áo ấm, cuộc sống tốt đẹp hơn sẽ về với các em khi chúng mình đem những sản phẩm ra đời từ nguồn dược liệu dân tộc từ những mảnh đất khó khăn này, đến tận tay người tiêu dùng. Thực sự cảm thấy bản thân không chỉ đang tồn tại, mà còn đang sống và sống ý nghĩa. Cùng nhiều người Dược Khoa nữa, mình đã và đang được góp sức cho sứ mệnh cao cả – Khoa học vì sức khỏe.
Tác giả: Chu Thị Như
Đơn vị: Công ty TNHH Dược Khoa Xanh